Tuổi già ...
Lâu nay không nghĩ mình già
Bây giờ mới thấy quả là y chang
Suốt ngày toàn thuốc với thang
Bạn cũ gặp lại nhắc toàn chuyện xưa
Không còn ham chuyện… ‘’mây mưa’’
Lại thêm đãng trí, nói bừa, mau quên
Tóc trắng xâm lấn tóc đen
Không dám nhổ nữa sợ còn… bình vôi
Kiến thức mới nuốt chẳng trôi
Bước ra khỏi cửa khăn quàng, áo len
Lên mạng chat chit.. làm quen
‘’Em’’ kêu bằng… bác, có phiền hay không?
Bước lên xe buýt dẫu đông
Dăm người nhường chỗ mời… ông cứ ngồi
Thấy tình nhân trẻ vui đùa
Mủi lòng chua xót phận vừa cuối thu
Cả ngày khụt khịt lu bù
Cơm nấu phải nhão, thịt nhừ mới ăn
Ngủ trưa giấc cứ dài thêm
Phòng the, chăn gối thâu đêm rối bời.
Cà phê chỉ hớp một hơi
Đêm về trắng mắt nhìn trời đếm sao
Gặp người cùng tuổi như nhau
Hỏi về sức khoẻ, khi nào nghỉ hưu?
Bệnh tật nó đến từ đâu
Cao mỡ, cao máu lâu lâu ... đái đường.
Tránh né việc nặng là thường
Việc nhẹ thì cũng đau xương, mệt nhoài
Đêm thì chẳng ngủ được say
Ba bốn giờ sáng dậy ngay tức thì
Lễ mừng, sống thọ mà chi
Cái chuyện nhỏ ấy dẹp đi… khỏi phiền
Soi gương, nhìn kiếng thường xuyên
Chân dung mình giờ đã nên thế nào?
..............
‘’Sinh A’’ ngày trước… nghĩ sao?
Bao năm xa cách, ấy bao tuổi già!
Trần Quốc Văn